Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Kẻ Cướp Tình Yêu


Phan_9

_Là tự tay làm sao??

Đan gật đầu nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng vô cùng vì cô biết cái bánh của cô không được xinh xắn cho lắm. Nhưng sao khi làm xong cô lại thấy trong lòng rất vui. Một niềm vui thật khó tả.

Thạc Hy đứng né người sang một bên cho Đan bước vào. Cô nàng bâng cái bánh đến thẳng ghế sofa và ngồi phịch xuống. Thạc Hy cũng bước đến và ngồi xuống cạnh Đan đưa tay vuốt nhẹ tóc cô anh hỏi:

_Muốn đi party không??

Đôi mắt Đan sáng rực lên cô vội nói:

_Đi chứ!!

Đưa tay lên quẹt nhẹ vết bột còn sót lại trên má Đan Thạc Hy dịu dàng nói:

_Vậy 7h anh đón!!

Đan hân hoan:

_Vậy em về chuẩn bị nhá!!

Thạc Hy nhìn cô mỉm cười rồi gật đầu. Nhìn dáng vẻ tíu ta tíu tít của cô sao anh lại thấy yêu lạ.

“….”

Sau mấy tiếng đồng hồ soi mình trước gương và uốn cho những lọn tóc xoăn bồng bềnh. Đan dường như cảm thấy hài lòng. Quả thật tông màu đỏ rất hợp với Đan vì bộ váy màu đỏ cô đang mặc trên người khiến làn da trắng của Đan nổi bật hẳn.

Nghe thấy tiếng chuông cửa Đan vội dùng một ít môi son hồng đào thoa vội lên môi rồi bước nhanh ra mở cửa. Thạc Hy đang đứng đối diện cửa. Hai tay anh đút vào túi quần hướng ánh mắt nhìn xuống nên gạch. Nghe tiếng mở cửa Thạc Hy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn kẻ vừa bước ra. Đan mỉm cười:

_Mình đi thôi anh, em xong rồi!! nói rồi Đan vội khoác lấy tay Thạc Hy sải bước nhanh theo anh chàng. Thạc Hy của cô hôm nay trông lịch lãm vô cùng cộng thêm khuôn mặt điển trai và vẻ mặt lạnh lùng anh đã khiến bao cô gái nhìn theo mà đổ cái rụp không thương tiếc. Đan cũng khinh khỉnh mặt lên tự hào vì kẻ đang đi bên cạnh.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn Savance. Thấy Thạc Hy đẩy cửa ra bước xuống nên Đan cũng vội xuống xe theo. Thạc Hy cùng Đan đi dọc theo lối đại sảnh tới một sảnh lớn. Không gian ở đây được bao trùm bởi ánh đèn vàng lấp lánh. Tiếng nhạc du dương, dịu dàng. Mọi người đang tay trong tay say sưa khiêu vũ theo điệu nhạc. Thiên Mỹ đang đứng cạnh sân khấu tay cầm ly rượu vang đỏ dường như thấy Thạc Hy nên cô nàng chậm rãi bước đến. Nhoẽn miệng cười:

_Anh đến rồi à??

Thạc Hy lạnh lùng hỏi:

_Ông ta đâu??

Thiên Mỹ hất mặt về phía góc dãy ghế salon:

_Đang ngồi với giám đốc Sasan!!

Đan cũng đưa mắt tò mò nhìn theo hướng Thiên Mỹ chỉ. Sắc mặt cô tái đi khi thấy Thiên Quốc đang ngồi chễm chệ trên ghế salon đối diện với ông Thạc Khang. Vẻ mặt khá bình thản, lâu lâu khóe miệng anh lại nhếch lên. Đan lẩm bẩm:

_Anh ta làm cái quái gì ở đây vậy??

Thiên Mỹ vội choàng tay quay tay Thạc Hy kéo anh đi:

_Đi thôi anh mình còn nhiều việc phải làm lắm!! rồi quay sang nhìn Đan Thiên Mỹ mỉm cười:

_Cám ơn Đan vì đi cùng Thạc Hy đến đây. Có Đan ở giữa tụi này đỡ bị hiểu lầm nhưng mà bây giờ tụi này phải đi làm chút chuyện Đan ở đây chờ nhé! Nói rồi Thiên Mỹ kéo tay Thạc Hy đi nhưng Đan đã vội vàng chộp lấy tay Thạc Hy hướng ánh mắt hình viên đạn về phía Thiên Mỹ:

_Bỏ tay cô ra khỏi bạn trai tôi!!

Thiên Mỹ thoáng ngạc nhiên song mau chóng nở nụ cười:

_Có vẻ như Đan đang lầm tưởng giữa thương hại và tình yêu nhỉ??? Thạc Hy đã bao giờ thừa nhận cô là bạn gái chưa??

Đan hướng mắt mắt sang Thạc Hy như muốn anh trả lời câu hỏi của Thiên Mỹ. Bất chợt Thạc Hy cúi xuống hôn vào vầng trán cao cao của Đan anh khẽ nói:

_Anh đi một lát sẽ quay lại! Nói rồi anh bước nhanh đi Thiên Mỹ cũng vội vàng đi theo sau. Khóe miệng cô ta lại nhếch lên.

Đi dọc theo đại sảnh bóng người một người phụ nữ đang đi phía trước khiến Thạc Hy dõi mắt nhìn theo. Một thứ cảm xúc quen thuộc trào dâng mạnh mẽ trong lòng thúc giục anh phải đi theo người phụ nữ đó. Anh cứ đi theo mãi cho đến khi người phụ nữ đó khuất lại sau cánh cửa phòng 301. Anh lẩm bẩm:

_Bà ta sao lại ở đây??

Thiên Mỹ từ phía sau bước lại gần Thạc Hy vẻ mặt nhăn nhó:

_Anh làm gì mà đi như ma đuổi vậy?? Em kêu anh mãi mà anh chẳng nghe. Nhìn xem! Vừa nói cô nàng vừa chìa vạt đầm màu trăng dính nước rượu vang đỏ loang lổ. Thạc Hy nheo mày:

_Bị gì vậy??

Thiên Mỹ giũ nhẹ nhẹ vạt đầm rồi nói:

_Thì em chạy theo anh đụng phải người phục vụ, thế là nguyên ly vang đỏ ụp vào người!! cô còn than thở:

_Bộ dạng em thế này thì làm sao quay lại dự tiệc đây??

Thạc Hy trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

_Vậy thì vào đó và giặt và hong khô đồ đi!! vừa nói Thạc Hy vừa chỉ tay về phía cái phòng 302 bên cạnh còn trống. Thiên Mỹ gật đầu:

_Uhm, vậy cũng được!! rồi cô nàng bước nhanh vào. Thấy Thạc Hy vẫn đứng im nơi đó Thiên Mỹ hỏi:

_Anh không vào à??

_Không cần!

_Anh cứ đợi ngoài này thì sốt ruột lắm, vào trong ngồi đợi đi!! thấy Thiên Mỹ nói cũng có lý nên Thạc Hy dơm bước theo cô vào phòng.

Đóng cửa toa lét lại Thiên Mỹ vội lấy điện thoại ra bấm số và gọi. Đầu dây bên kia thấy số Thiên Mỹ vội bắt máy:

_Kế hoạch thế nào??

Thiên Mỹ vội nói:

_Chúng tôi đang ở phòng 302!! nói rồi Thiên Mỹ vội vàng cúp máy. Thiên Mỹ cởi bỏ bộ váy đang mặc trên người và nhúng vào nước lạnh để giặt rồi phơi lên. Cô vơ lấy cái khắn được xếp ngăn nắp trên kệ quấn quanh người và bước ra. Thạc Hy thoáng ngạc nhiên khi thấy Thiên Mỹ xuất hiện với bộ dạng như thế:

_Gì vậy??

Thiên Mỹ chậm rãi bước đến chỗ Thạc Hy đang ngồi:

_Em phải đợi đồ khô mới mặc được!!

Thạc Hy chống hai tay lên thành ghế và đứng bật dậy:

_Vậy tôi sẽ chờ bên ngoài! Vừa dợm bước đi thì anh đã phải khựng lại vì Thiên Mỹ vừa ôm lấy anh từ phía sau. Cổ thỏ thẽ:

_Anh đừng đi!!

Thạc Hy lạnh lùng nói:

_Mau buông ra!

Thiên Mỹ xuống giọng van nài:

_Xin anh, hãy để em được ôm anh một lần như thế này!

Cửa phòng bất chợt bị xô bật ra Đan nhìn hai kẻ đang đứng trong phòng vẻ mặt giận dữ. Song cô vẫn cố gắng dùng chất giọng ngọt ngào để nói với hai kẻ đó:

_Bỏ tôi bơ vơ suốt buổi tiệc để đến đây giải khuây à??

Thiên Mỹ nhìn Đan giả vờ ngượng ngùng. Đan ngước đôi mắt ướt nhìn Thạc Hy cô nhếch miệng cười:

_Tôi đi đây!! nói rồi cô quay đi và sập mạnh cửa phòng lại. Đôi mắt ướt trở nên cay xè từ lúc nào. Quân đang đứng tựa người vào tường thấy Đan quay ra vội hỏi:

_Em không sao đó chứ??

Đan nhìn Quân mỉm cười:

_Cám ơn anh vì đã cho em biết con người thật của anh ta!!

Quân đưa tay lên gạt nhẹ lọn tóc lòa xòa trên mặt Đan mỉm cười:

_Anh đưa em về nhé!!

Đan lắc đầu vẻ mặt buồn bã:

_Em chưa muốn về, mình đi “lắc” đi!

Quân nghiêm mặt:

_Không phải quỵ lụy đến thế chứ??

Đan mỉm cười:

_Chỉ để giải tỏa tâm trạng thôi!

Quân nhẹ gật đầu rồi mỉm cười:

_Vậy đi thôi!

Tại một quán Bar khá đông đúc nơi trung tâm thành phố….

Tiếng nhạc xập xình, những ánh đèn màu loe lói, những bóng người đang nhảy nhót hết mình theo điệu nhạc. Vài ba cặp tình nhân quấn lấy nhau bằng những vũ điệu vô cùng khiêu gợi. Đan lách người đi xuyên qua dòng người đang say trong tiếng nhạc. Quân cũng nối gót theo sau Đan không rời. Họ dừng lại nơi quầy Bar.Đan mỉm cười với anh chàng Bartener:

_Hai ly Vodlka nhé!!

Anh chàng Bartender mỉm cười chào lại rồi mau chóng pha chế hai ly Vodlka cho Đan. Cầm ly rượu rượu trên tay Đan lắc nhè nhẹ. Quân ngồi kế bên mỉm cười nói:

_Xem ra có kẻ tâm trạng kém lắm!!

Đan quay sang nhìn anh chàng rồi giơ ly Vodlka của mình lên:

_Cụng ly nào!

Tiếng hay chiếc ly miểng va vào nhau kêu cái “keng”, Đan đưa ly Vodlka lên và nốc một hơi sạch trơn.

_Thêm nữa nào!!

Quân hồ hởi đề nghị:

_Nhảy cùng chứ??

Đan mỉm cười:

_OK!!

Thế là hai kẻ đó kéo nhau ra sàn nhảy và hòa vào dòng người đang say trong điệu nhạc kia…

“….”

Sau một hồi nhảy nhót khiến cơ thể Đan mỏi rã rời. Cô được Quân đưa về nhà. Đứng trước cửa nhà Đan Quân mỉm cười:

_Đến rồi em vào đi!

Đan mỉm cười:

_Hôm nay cám ơn anh nhé!

_Không có gì đâu!!

Quân mỉm cười anh đút tay vào túi quần rồi thủng thẳng bước đi. Đan cũng mở cửa và vào nhà và đi thẳng về phòng ngủ. Mặc kệ không gian tối đen Đan cũng chẳng buồn bật đèn vì bây giờ với cô tất cả mọi thứ đêu trở nên đen đủi.

_Giờ này mới về à?

Giọng nói trầm khàn của kẻ đang ngồi trên ghế sofa lẫn trong màn đêm kia khiến Đan giật mình quay ngoắc lại nhìn kẻ đó, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên:

_Anh làm sao vào được đây??

Thạc Hy không đáp anh bâng quơ hỏi:

_Người có đầu óc ngây thơ dễ tin người thì làm sao “giựt bồ” của người khác??

Đan nheo mắt nhìn anh:

_Em không tin ai cả, em chỉ tin vào những điều chính mắt em nhìn thấy thôi! Đan hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Đôi mắt ướt vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đang ngồi trên ghế:

_Và cũng tại vì anh chưa bao giờ bảo rằng thích em cả!

Khóe miệng Thạc Hy khẽ nhếch lên đôi chút:

_Có cần thiết phải nói ra không??

Đan vội nói:

_Tất nhiên rồi!

_Lại đây!

Đang ương bướng:

_Em không lại đó đâu!

Vẫn cái chất giong trầm khàn quen thuộc Thạc Hy hỏi:

_Tại sao?

Đan đan hai tay vào nhau, đôi mắt dần chuyển xuống nền âm lượng được giảm xuống rõ rệt:

_Vì ngồi gần anh em cảm thấy thật khó thở!

Thạc Hy bất nhẫn lặp lại:

_Lại đây!

Đan bướng bỉnh nói:

_Em nói là không mà!!

Bất chợt Thạc Hy đứng lên đùng đùng bước đến cạnh Đan, còn cô nàng thì toan quay lưng bỏ chạy nhưng bị ai kia nắm lấy tay và kéo mạnh khiến đan ngả ngay vào vòng tay to lớn của Thạc Hy. Đan hốt hoảng la lên:

_Buông em ra, buông em ra!

Chất giọng trầm khàn cất lên nhắc nhở song lại đầy quyền lực:

_Yên lặng!!

Đan lập tức dừng lại. Khuôn mặt cô dần ưng hồng lên. Thạc Hy cúi xuống khẽ nói:

_Em có biết em khiến tôi phải lo lắng thế nào không??

Thạc Hy chậm rãi tiếp:

_Tôi không thể nói yêu em thì em sẽ không ở bên cạnh tôi nữa sao??

Đan lúng túng:

_Không phải, chỉ là em rất muốn nghe!!

Thạc Hy cúi xuống hôn vào vầng trán cô khẽ nói:

_Có những thứ chỉ cần cảm nhận!!

Đan ngước lên nhìn Thạc Hy:

_Thật sao??

Thạc Hy nhẹ gật đầu, đôi mắt màu nâu hổ phách đang nhìn xoáy vào cô. Cả không gian trở nên yên lặng đến đáng sợ. Tim Đan như đang muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Cô sợ nếu cứ yên lặng như thế thì Thạc Hy sẽ nghe thấy tiếng tim cô đập mất. Đan khẽ nói:

_Để em đi bật đèn!

Bàn tay to lớn ấm áp của Thạc Hy vội nắm lấy tay Đan:

_Cứ để vậy đi!! nói rồi anh ngồi xuống và kéo Đan ngồi xuống theo.

_Ngủ đi!! nói rồi anh đưa tay kéo đầu cô tựa vào vai anh. Đan thoáng ngạc nhiên nhưng cô vẫn không phản ứng gì mà chỉ còn biết vờ như ngủ thật. Khóe miêng xinh xắn nhoẽn thành nụ cười.

Chương 19

Song Nhi giật mình thức giấc sau một đêm dài đầy mệt mỏi và nước mắt. Đưa tay lên sụi dụi mắt cô đưa mắt nhìn những tia nắng mai xuyên từ bên ngoài vào cửa sổ rồi cô lồm cồm ngồi dậy và vào toa lét vệ sinh trước khi xuống nhà.

Thấy Thiên Quốc đang ngồi ăn sáng cùng bà quản gia Song Nhi vội quay lên lên lầu nhưng bà quản gia vội kêu:

_Song Nhi lại đây ăn sáng đi!!

Thiên Quốc ngừng ăn rồi đưa mắt nhìn cô vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày. Song Nhi xua tay:

_Tôi chưa đói, hai người cứ ăn trước đi, tôi đi dọn phòng đã!! nói rồi cô vội vã quay đi.

Cửa phòng Thiên Quốc chậm rãi mở ra, chiếc giường đêm qua như đập ngay vào mắt cô, phút chốc cô thoáng rùng mình. Bước nhanh đến chỗ chiếc giường cô kéo nhẹ tấm chăn đôi mắt cô dán chặt vào tấm gra trắng muốt. Dường như không tìm được thứ cần tìm nên Song Nhi vội kéo hết tấm chăn lên và dáo dác tìm kím:

_Sao lại không có chứ??

_Tất nhiên là không có rồi!! Thiên Quốc đã đứng sau lưng cô từ khi nào lúc này mới lên tiếng. Song Nhi giật mình quay lại nhìn anh ngỡ ngàng pha lẫn uất ức. Ánh mắt Thiên Quốc vẫn nhìn cô lạnh lùng, giọng mỉa mia:

_Cô quên rằng trước tôi còn có lão già đó sao??

_Anh…!! Song Nhi thốt lên nhưng rồi lại thôi, đôi mắt cô nhìn Thiên Quốc đầy thất vọng. Cô dịu giọng:

_Tôi đi đây!! nói rồi đi thẳng một mạch ra khỏi phòng, nước mắt lại lăn dài xuống đôi gò má. Tại sao cô lại thấy đau lòng đến như vậy chứ? Đến ngay chính bản thân cô cũng không thể hiểu nổi vì sao cô lại đau lòng đến thế?

Cánh cửa phòng hờ hững khép lại sau lưng Thiên Quốc. Anh bước đến và ngồi thụp xuống giường đưa hai tay lên ôm lấy đầu cái đầu đang nhức muốn nổ tung lên. Đôi mắt nhìn đăm đăm xuống nền gạch một cách vô hồn.

Suốt cả ngày hôm đó Song Nhi cứ ở lì trong phòng. Cô cứ đứng tựa người vào thành cửa sổ thẫn người ra nhìn xuống cái hồ sen bên dưới. Lâu lâu khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười chua chát. Tiếng gõ cửa phòng kéo Song Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ cô đưa tay lên quẹt giọt nước còn đọng trên khóe mắt rồi bước đến mở cửa. Thiên Quốc đưa cho cô bộ váy rồi nói:

_Chuẩn bị đi, 15 phút nữa sẽ đi! Nói rồi anh quay bước đi. Song Nhi ôm độ váy và nhìn theo anh một cách khó hiểu. Cô vội vàng thay bộ váy Thiên Quốc và đưa cho. Có vẻ như bộ váy rất hợp với cô. Màu tím sen thật sự khiến cô trông rất thanh khiết. Vội lục lội trong tủ cô lôi ra một cây kẹp bước bằng đá lấp lánh rồi cài lên mái tóc. Xong xuôi đâu đó Song Nhi bước xuống nhà. Thiên Quốc đang ngồi đợi trên ghế sofa thấy Song Nhi xuống nên anh đứng lên và vơ lấy cái áo khoác rồi đi ra cửa. Song Nhi cũng vội đi theo sau anh.

Ngồi trên xe Thiên Quốc vẫn giữ thái độ im lặng đến đáng sợ, còn Song Nhi thì trông khá căng thẳng. Cô đan hai tay vào nhau mắt nhìn đăm đăm về phía trước.

_Chẳng có gì phải lo lắng cả!! Thiên Quốc lạnh lùng nói.

Song Nhi ngạc nhiên quay sang nhìn Thiên Quốc nhưng thấy mắt anh chàng vẫn đang nhìn về phía trước lái xe nên đành thôi.

Chiếc xe lướt nhanh trên đường cao tốc và dừng lại trước một căn biệt thự khá hoành tráng. Trước cổng biệt thự vài chiếc ô tô được đậu nối đuôi nhau dọc theo bên đường. Thiên Quốc đẩy cửa xe bước xuống và đi vòng sang mở cửa cho Song Nhi. Anh đưa tay ra cho cô choàng tay vào khẽ nhắc nhở:

_Tự nhiên vào, đối tác lớn của tôi đó!!

Dường như hiểu ra ý Thiên Quốc nên Song Nhi nhoẽn miệng cười chào mọi người xung quanh. Một vị phu nhân trông rất sang trọng bước đến chỗ Song Nhi và Thiên Quốc mỉm cười:

_Rất vui vì cậu đã đến!!

Thiên Quốc mỉm cười:

_Tôi rất vinh hạnh vì đã được phu nhân chiếu cố!!

Vị phu nhân đó lại mỉm cười rồi quay sang nhìn Song Nhi:

_Còn cô gái này là…!!

_Đây là vợ chưa cưới của tôi!!

Song Nhi thoáng ngạc nhiên nhưng chợt nhớ ra lời dặn của Thiên Quốc nên cô quay sang nhìn bà phu nhân mỉm cười dịu dàng nói:

_Chào phu nhân!!

Vị phu nhân xuýt xoa:

_Hai người rất xứng đôi, Khi nào sẽ mời tôi ăn mừng đây??

Thiên Quốc cười xòa:

_Chuyện đó chúng tôi vẫn chưa tính đến!!

Vị phu nhân đó lại mỉm cười:

_Hai người cứ tự nhiên nhe, tôi phải đi tiếp khách một chút!!

Thiên Quốc dịu dàng hỏi:

_Ăn một tí nhe!!

Song Nhi khẽ gật đầu. Thiên Quốc dẫn cô đi một vòng và kéo ghế cho cô ngồi xuống một cái bàn cạnh một cái hồ cá khá to. Song Nhi đưa mắt quan sát chung quanh. Chỗ cô đang ngồi quả thật rất đẹp cứ như là đang hòa mình vào thiên nhiên vậy. Một anh chàng phục vụ bước đến nói nhỏ vào tai Thiên Quốc gì đó mà Song Nhi chỉ thấy anh gật đầu ra vẻ hài lòng.

Một lúc sau, anh chàng phục vụ quay trở lại trên tay bưng một khay thức ăn. Anh chàng mỉm cười với Song Nhi và đặt xuống chỗ cô nàng một đĩa bít tết to tổ bố cùng một ly rượu vang đỏ.

_Sao nhiều vậy??

_Ăn hết đi!! Thiên Quốc lạnh lùng nói như ra lệnh. Song Nhi ngước lên nhìn Thiên Quốc rồi cúi xuống bắt đầu cứa rời từng miếng bít tết và cho vào miệng. Bấu không khí trở nên ngộ ngạt khi hai kẻ mỗi người mang một suy nghĩ riêng không ai nói với ai câu nào. Cho tới khi vị phu nhân vừa nãy quay lại:

_Ta có làm phiền hai người không??

Thiên Quốc vội đứng lên đáp:

_Không đâu, chúng tôi đang tính quay lại buổi tiệc!

Vị phu nhân cười nói:

_Mọi người đang khiêu vũ có thể hai người cũng muốn khiêu vũ đấy!

Thiên Quốc gật đầu:

_Vâng thưa phu nhân!!nói rồi Thiên Quốc kéo tay Song Nhi đi theo vị phu nhân ấy. Song Nhi khẽ nói vừa đủ Thiên Quốc nghe:

_Em không biết khiêu vũ!

_Không sao đâu!! đó là ba từ cuối cùng Song Nhi nghe được khi tiếng nhạc bắt đầu trỗi lên. Anh kéo cô ra giữa sân. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô. Tay còn lại đặt yên vị trên eo cô. Song Nhi thoáng ngượng ngùng nhưng rồi cũng phải đặt tay còn lại trên vai anh. Cô gục đầu vào vai anh, mùi nước hoa trên áo anh thoang thoảng sộc vào mũi cô. Mặc dù vòng tay anh rất to lớn nhưng không hiểu sao trong lòng cô cứ nơm nớp lo sợ khiến cơ thể không thể nào thoải mái được. Dường như cảm nhận được điều đó Thiên Quốc cúi xuống nói khẽ vào tai cô:

_Tôi khiến cô sợ đến thế sao??

Song Nhi ngước mắt lên nhìn anh nhưng rồi lại cụp mắt xuống:

_Không phải, chỉ là chưa từng khiêu vũ thôi!

_Cô đang run!

Dường như không chịu nổi cảm giác quái đản này nữa Song Nhi liền rụt tay lại thoát khỏi anh nhưng bàn tay to lớn kia lại không đồng ý. Anh siết chặt lấy cô hơn:

_Nhảy cho hết đã, tính làm tôi mất mặt sao??

Bản nhạc vừa dứt là Song Nhi rút tay ra khỏi tay Thiên Quốc ngay. Một người đàn ông đã đứng tuổi tiến đến bắt tay với Thiên Quốc:

_Đã lâu không gặp cậu!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .